Cô gái đi cùng chuyến xe

mộc lan mấy hôm trước

Thường thường tôi đi chuyến xe bảy giờ, đến sở lúc bảy giờ bốn mươi lăm, có dư mười lăm phút để … không làm gì hết. Tuy nhiên chuyến xe này đông quá, ít chỗ ngồi, nhiều khi người lên xe tranh giành nhau. Có nhiều lần tôi bị một anh tóc quăn da sậm giống như người Ấn độ giành đi trước. Càng ngày tôi càng có cảm giác mình là người già bị bắt nạt. Có một hôm anh ta từ phía sau lại lướt lên đi trước tôi không kềm được nên gõ vai anh nhè nhẹ, anh quay lại, tôi không nói gì, chỉ trỏ về phía sau cuối hàng. Anh hiểu ý nhưng hơi sừng sộ. Có lẽ anh nhận ra chẳng ai bênh vực anh (cũng chẳng bênh vực tôi) nên thôi, để tôi đi trước. Anh này, tôi đoán, chắc ở xứ anh mới qua đây.

Tôi đi chuyến sau, bảy giờ mười, đến sở lúc vừa chẵn tám giờ. Thật ra tôi không bị buộc phải chính xác giờ từng phút nhưng tôi quen đúng giờ. Chuyến này vắng, chỗ trống còn nhiều. Tôi chọn một chỗ gần cửa ra vào để dễ ra khỏi cửa lúc vào bến, và gần cửa sổ. Trạm sau, có một cô gái lên, đến ngồi bên cạnh tôi. Trên xe còn rất nhiều chỗ trống. Tôi thích ngồi một mình nên nghĩ ai cũng thích ngồi một mình. Cô có nhiều túi xách. Hai cái túi xách to rộng (loại tote bag có thể chứa giày, dù và các thứ hầm bà lằng) để trên đùi. Một cái bóp nhỏ (purse) đeo lủng lẳng trên vai rơi tuột vào chính giữa tôi và cô. Cô cũng như tôi không thuộc loại béo phì nên chỗ ngồi cũng không chật hẹp. Cái bóp cứ cọ vào người tôi, không đau đớn gì nhưng làm tôi phải chú ý đến sự hiện diện của cái bóp. Cứ mỗi lần xe lửa lắc lư tôi lại bị cái bóp cọ vào người, một cảm giác khó chịu và nhất là làm tôi khó tập trung vào quyển sách. Cô thấy tôi nhìn cái bóp, cô nói:
– Chỗ ngồi chật, tôi không thể làm gì hơn.
Tôi không nói gì dù trong lòng thầm nghĩ, tại sao lại phải mang nhiều túi xách đến thế. Cô ăn diện khá đẹp mắt, nhưng mang túi xách lủng củng như “bag lady”. Chỉ khi cô nói cô không thể làm gì hơn tôi mới đứng dậy xin cô vui lòng cho tôi đổi chỗ. Tôi sang chỗ khác ngồi vì trên xe còn nhiều chỗ rộng. Cô nói to và cười to với một anh khác ngồi gần đó, phía bên kia cửa sổ, đại khái là càng tốt, rộng chỗ ngồi cho cô.

Hôm sau, tôi vẫn ngồi chỗ cũ của hôm qua. Cô gái lần này lại đến ngồi bên tôi, vẫn có ba cái túi xách, nhưng lần này cô cẩn thận không để cái túi cọ lên người tôi. Như thế cô nhận ra rằng, cô có thể chọn đối xử lịch sự hơn với một bà già Á châu. Lần này tôi không đòi đổi chỗ.

Nhưng hôm sau nữa tôi chọn chỗ ngồi khác, xa cửa ra vào hơn một chút. Tôi nghĩ thầm, tôi chỉ còn chưa đầy 900 ngày là có thể về hưu, không hơi sức đâu mà tranh giành chỗ ngồi trên xe lửa. Ngay cả một chỗ sống trong cuộc đời còn không giữ được hơn trăm năm, sá gì…

20 thoughts on “Cô gái đi cùng chuyến xe”

  1. 900 ngay, thay vay, se qua mau lam. Nhung chuyen lon va nho se nho luc chi khong con di xe nua. 🙂

  2. Về hưu cũng chắc gì yên hả Tám ? Yên hay không do mình, bỏ bớt, nhịn, không cải cọ hơn thua trong gia đình cũng như ngoài đường. Nếu như tôi cũng làm theo chị Tám.

  3. Đôi khi nhường nhịn nhau không phải vì mình chịu thua thiệt, mà chỉ để cho yên bình hơn một chút thôi. Tuy nhiên, có nhiều ng`, thấy mình hay nhường (nhịn) thì phải tưởng mình sợ họ nữa chớ. Gặp những ng` như vậy thì khỏi nhường luôn, để họ học 1 bài học đàng hoàng ha Bà Tám!

    Chao ơi, xem Bà Tám đếm từng ngày một để về hưu kìa! 😉

    1. Nhịn mấy cô gái trẻ này cho rồi. Họ dai sức lắm, cãi nhau với họ mình mệt trước. Để chờ đến lúc họ già họ sẽ bị đối xử như vậy thì họ hiểu ra. 🙂

  4. Tôi thấy nhiều người ở bển, háo hức mong đến ngày về hưu, chứ không buồn. Bà Tám chắc cũng vậy.

  5. Nếu là tôi, nghĩ hưu về Năm Cali ở, lý do: nắng ấm, như ở Sài gòn xưa, hình như không thiếu thứ gì, nhứt là thúc ăn vui gần biển quá tốt cho người già.

  6. Dạ đúng như vậy, nếu mình muốn cũng có thể được: Con lớn dọn ra hết rồi, không còn ở với mình nữa, đâu cần nhà cao cửa rộng, túm nhỏ lại cũng xong. bằng chứng: mấy người bạn tôi đã và đang ở Nam Cali rồi. Đã nghĩ hưu rồi. Có những nơi cũng không đắc.

  7. Cụng cọ nhau trên những chuyến xe công cộng có khi cũng sanh ra lớn chuyện. Nmk không thích lái xe đi làm, vui thì thả bộ mất 45 phút đến sở, gấp thì leo lên xe buýt. Cũng gặp trường hợp nầy, thú thật Nmk hay hỏi “Có cần tôi nhường chỗ không” thì họ thu xếp gọn lại. Chứ mình đứng lên đi chỗ khác ngồi, họ dễ sanh sự nhất là mấy anh da đen hay người lang bạt, họ nóng nảy thất thường lắm.

    1. Thiệt tình thì bỏ đi chỗ khác ngồi cũng là một statement. Còn hỏi do you need more room thì thiệt tình tôi không đủ lịch sự để hỏi, bởi vì nếu cô ấy mà nói có tôi cần thêm chỗ rộng rãi thì chắc tôi sẽ nổi sùng bảo rằng ra đằng kia mà ngồi 🙂 Còn gặp mấy ông dữ dằn thì khác. Có lần tôi đi xe lửa, lên xe lửa có một đám rằn ri, dữ dằn hình như say khướt, um sùm, quần áo phanh ngực phanh bụng, tôi sợ quá chừng. Bởi vì chúng đánh nhau thì mình cũng khổ, mà nó harass mình thì cũng khổ. Không dám đứng dậy bỏ đi ngay lúc ấy sợ nó kiếm chuyện, tôi ráng ngồi im thin thít cho đến lúc xe vào trạm kế tiếp tôi giả vờ đi ra cửa để xuống xe, rồi lĩnh sang toa khác. Hú hồn.

  8. Thả bộ 45 phút đi tới sở, Bác này còn trẻ, đi bộ thường xuyên, mùa đông thì sao? Tránh ra cũng bị phiền sao, Chời!!!

    1. Nguyenmk còn trẻ mà, chắc trẻ hơn tôi gần chục tuổi, nên đi bộ bốn mươi lăm phút thì dư sức rồi. Chắc hôm nào thời tiết xấu thì đi xe buýt.

Leave a comment